Đạo Quân (bản edit)

Chương 138: Văn tự bán thân




Edit: Luna Huang

Đối với điểm ấy, kỳ thật Đoàn Hổ, Ngô Tam Lưỡng cùng với Lôi Tông Khang đều ẩn ẩn ý thức được.

“Lão Lôi!” Đoàn Hổ, Ngô Tam Lưỡng cũng lên tiếng thúc giục.

Lôi Tông Khang có chút do dự.

Hắc Mẫu Đơn móc năm tấm kim phiếu trên người ra khoe, “5 vạn kim tệ, đây là của Đạo gia cho ta!”

Ánh mắt mấy người liền nhìn chăm chú lên mớ kim phiếu, kinh ngạc!

Ngưu Hữu Đạo: “Hắn có ý mưu hại ta, để hắn tiếp tục ở lại bên cạnh, các ngươi tự hỏi chính mình một chút xem, sau này có thể thoải mái nổi hay không, vậy nên đáp ứng hay không đáp ứng đây!”

Có ý tứ gì rất rõ ràng! Hắc Mẫu Đơn vội vàng cầu tình: “Đạo gia, ngài lại cho hắn một cơ hội đi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Cơ hội cũng phải xem là cho ai, ta không hiểu rõ hắn, cũng không biết cách làm người của hắn, cho nên cũng không cần phải như vậy. Hắc Mẫu Đơn, vẫn là câu nói kia, ta tin lời ngươi nói khi đó, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi nhất định phải cho ta một cái bàn giao, nếu ngươi không cho được, ta tự mình giải quyết!”

Lời này vừa thốt ra, mấy người cảm thấy được một cỗ uy hiếp thật lớn.

“Không cần cầu hắn!” Lôi Tông Khang rống lên, nhìn chằm chằm mấy người Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Mọi người cùng nhau nhiều năm như vậy, các ngươi tin hắn hay là tin ta, các ngươi đứng về phía nào?”

Hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, muốn kéo mọi người cùng nhau liên thủ.

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Bọn hắn đứng về phía ngươi, ngươi cũng không chạy được!”

Xoẹt! Lôi Tông Khang rút kiếm ra, Đoàn Hổ cùng Ngô Tam Lưỡng nhíu mày lại nhìn nhau, rồi cùng đi đến bên cạnh Lôi Tông Khang.

Hắc Mẫu Đơn quay đầu nhìn lại, mặt mũi tràn đầy vẻ khó xử, cuối cùng vẫn cúi người đặt mấy tấm kim phiếu trong tay xuống mặt đất, cũng chầm chậm lui lại phía sau đến bên kia, nói “Đạo gia, xin lỗi, chúng ta đã là huynh đệ nhiều năm, tương hỗ lẫn nhau mới sống được đến hiện tại, ta không thể bỏ mặc ném đi huynh đệ mình được. Đạo gia, ngài đại nhân đừng chấp nhặt tiểu nhân, chúng ta đã gặp nhau tốt đẹp thì cũng nên chia tay như thế có được không?”

Đối với việc Ngưu Hữu Đạo cường đại tự tin, mấy người có chút kiêng dè, nói ra lời này cũng là không muốn mạo hiểm giao thủ với hắn.

Trong mắt Ngưu Hữu Đạo thoáng hiện lên một chút thưởng thức không dễ thấy, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Âm thầm mưu hại tại ta, cũng tính là gặp nhau tốt đẹp sao?”

Đoàn Hổ rút kiếm, Ngô Tam Lưỡng rút kiếm, Hắc Mẫu Đơn cũng từ từ rút kiếm, bốn người liên thủ, cảnh giác, từ từ lui lại, đề phòng bị đánh lén.

Ngưu Hữu Đạo mở ngón tay chỉ sang Viên Phương nói: “Lão Hùng cũng có một đám huynh đệ, Lão Hùng cũng có ý định muốn giết ta, ta cũng không chấp nhặt, ta y nguyên vẫn có thể ở cùng với hắn.”

Hất cái cằm về phía Lôi Tông Khang, hỏi “Có biết Lão Hùng có điểm gì khác biệt với vị huynh đệ này của các người hay không? Có biết vì sao ta không chịu tiếp nhận hắn hay không? Thân ở trong một đoàn đội, năng lực có hạn, cho dù không có khả năng gánh nổi trách nhiệm, lại vẫn cứ kiên trì tự cho mình là đúng, cảm thấy không cần thiết phải thương lượng cùng những người khác... Bây giờ sự tình đã ra ngoài dự đoán, chính mình lại không dám chịu trách nhiệm, còn muốn kéo các huynh đệ cùng gánh phong hiểm, đây là kẻ tiểu nhân!”

Lôi Tông Khang bị thuyết giáo cho thần sắc run rẩy.

Ngưu Hữu Đạo tỏ vẻ xem thường, “Lôi Tông Khang, đừng nói là ta xem thường ngươi, ta cho ngươi một cái cơ hội, nếu thật sự là giống như lời ngươi nói, ngươi là vì muốn tốt cho mọi người, vậy liền đứng ra, ba chiêu! Chỉ cần ngươi có thể tiếp ta ba chiêu mà không ngã, ta liền thả cho các ngươi rời đi! Nếu ngươi không dám tiếp chiêu, ta cũng sẽ thả cho ngươi rời đi, bởi vì giết loại người tiểu nhân như ngươi, ta sợ bẩn tay của mình, bất quá dù sao cũng phải có người lấy mạng ra đổi lấy mạng ngươi, ngươi tự mình chọn đi!”

Một bên Viên Phương cười toét miệng, mới đầu hắn còn lo lắng bên này có thể đối phó được với vài cái tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng lúc hay không, hiện tại nghe được lời này của Đạo gia, quá cường đại đi, muốn không tự tin cũng không được nha!

Hắc Mẫu Đơn quay qua nói cho hai bên nghe: “Không cần để ý hắn, hắn đang khiêu khích ly gián, chúng ta đi!”

Song Lôi Tông Khang không có ý rời đi, căng mặt ra đứng đó nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, bị lời nói của Ngưu Hữu Đạo làm cho dừng lại.

Hắc Mẫu Đơn giật tay áo của hắn, hối “Đi mau!”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào mắt Lôi Tông Khang, mặt mũi tràn đầy trào phúng nói: “Ta lui thêm một bước nữa, một chưởng! Chỉ cần ngươi có thể tiếp được một chưởng của ta mà không ngã, ta liền thả các ngươi rời đi, nếu không ta giết Hắc Mẫu Đơn!”

Viên Phương lập tức ở bên cạnh nói chen vào: “Lôi Tông Khang, nếu ta là ngươi, bảo mệnh quan trọng, liền để Hắc Mẫu Đơn đi chết thay ngươi cho rồi, cần gì phải xoắn xuýt như thế chứ!”

Hắn có bồi Ngưu Hữu Đạo với Viên Cương luyện công, ‘hưởng thụ’ qua ‘Càn Khôn Chưởng’ của Ngưu Hữu Đạo rồi, biết nó có tư vị gì, tuyệt đối là ê ẩm ‘sảng khoái’, hắn rất chờ mong Lôi Tông Khang cũng được nếm thử nó.

Lôi Tông Khang nổi nóng nói với bên này: “Ngươi nói có giữ lời không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hỏi cái này có ý nghĩa sao? Nếu ngay cả một chưởng của ta ngươi cũng không tiếp nổi, ngươi cảm thấy các ngươi còn có thể chạy sao? Không đáng để ngươi đánh cược một lần ư?”

“Đi thôi!” Hắc Mẫu Đơn gấp rồi, dùng sức kéo Lôi Tông Khang một phát.

Lôi Tông Khang bỗng nhiên quay đầu lại nói, “Lão Đại, nghe nói lúc trước khi hắn nương tựa vào Thương Triều Tông bất quá chỉ là Luyện Khí kỳ, hiện tại cao lắm cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, cùng tu vi của chúng ta không khác nhau lắm, ta không tin cứng đối cứng mà ngay cả một chưởng của hắn cũng không tiếp nổi!”

‘Roẹt’ một tiếng, kéo một phát rách cả ống tay áo đang bị nắm, hắn quả quyết nhảy ra, cùng đối mặt với Ngưu Hữu Đạo.

Bên này cũng biết không thể nào khuyên được nữa, Lôi Tông Khang đã bị đối phương nói cho không có đường lùi, nếu mà chạy đi thì về sau không còn mặt mũi nào đối mặt với mấy người bọn hắn. Hắc Mẫu Đơn gấp đến độ dậm chân, ném ống tay áo rách trên tay xuống đất, chỉ có thể cùng Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng khẩn trương nhìn xem.

Lôi Tông Khang cắn răng hỏi: “Chỉ một chưởng?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Một chưởng!”

Lôi Tông Khang quát: “Xem chưởng!” Không nói hai lời, người đã xông tới, đánh ra một chưởng.

Y phục Ngưu Hữu Đạo không gió mà động, tay đặt lên chuôi kiếm bỗng nhiên đưa lên, tùy tiện vỗ ra một chưởng.

Bạch! Hai chưởng chạm vào nhau, âm thanh vang vọng.
Lôi Tông Khang đột nhiên trợn mắt lên, đã nhận ra có gì đó không đúng, trên cánh tay đối phương có hai luồng lực đạo xoay tròn rất nhanh, đem chưởng lực của hắn bắn ra ngoài, chưởng lực của hắn không cách nào tập trung lại được.

Trong lòng giật mình, cái quỷ gì vậy?

Càng làm cho lòng hắn hoảng sợ chính là, bên trong chưởng lực của đối phương, có một luồng lực đạo hình xoắn ốc cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ chui vào trong cơ thể hắn.

Lôi Tông Khang đạp đạp lui lại, hai mắt trợn trừng, lực đạo hình xoắn ốc chui vào trong cơ thể hắn đã phân thành hai, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

Trong lúc liên tiếp bước lui về phía sau, một nửa gương mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, nửa kia thì trắng bệch, thậm chí nổi lên sương trắng.

“Phốc!” Không cách nào chống cự được quái lực trong cơ thể, Lôi Tông Khang phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nghiêng một cái, ngã ngửa trên mặt đất.

Ngưu Hữu Đạo hạ bàn tay xuống, đặt trên bàn tay còn lại đang chống kiếm ở trước người, y phục đang bay phần phật cũng từ tự hạ xuống.

Kỳ thật tu vi hai người không chênh nhau nhiều lắm, hắn có thể tiếp một chưởng mà vẫn có thể đứng im bất động, song phương có thể lập tức phân rõ cao thấp như thế, không đơn thuần là bởi vì Càn Khôn Chưởng của hắn bá đạo, hắn dám đánh cược cái này, tự nhiên là có nguyên nhân, hắn đã nắm giữ được sơ bộ ‘*Càn Khôn Hóa Kình’ bên trong «Càn Khôn Quyết». (Ý là chiêu hóa giải lực đánh giống như đấm vào bị bông vậy)

Đương nhiên, theo tu vi của hắn tăng lên, bây giờ uy lực của Càn Khôn Chưởng cũng tăng lên theo, có thời gian thì bước kế tiếp hắn sẽ nghiên cứu tu luyện thân pháp ‘Càn Khôn Na Di’.

Nhìn thấy nửa gương mặt của Lôi Tông Khang đỏ bừng như vừa bị đốt, nửa gương mặt còn lại thì kết băng, Viên Phương vui vẻ, rốt cục có người chia sẻ tư vị này cùng với hắn.

Còn mấy người Hắc Mẫu Đơn thì lại giật nảy cả mình, đều không có nghĩ tới thực lực của Lôi Tông Khang lại có chênh lêch lớn như vậy với Ngưu Hữu Đạo, thế mà ngay cả một chưởng của Ngưu Hữu Đạo cũng không thể đở nổi, càng kinh khủng hơn chính là, Ngưu Hữu Đạo vẫn đứng im tại chỗ không có bị nhúc nhính một chút nào.

Sợ hãi tràn ngập cả thể xác lẫn tinh thần, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Ngưu Hữu Đạo có tự tin đến như vậy.

Ba người phóng tới đỡ Lôi Tông Khang, lúc này trong miệng Lôi Tông Khang không ngừng nôn ra máu, hắn liều mạng thi pháp áp chế quái lực trong cơ thể, một nóng một lạnh đồng thời xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn, làm cho hắn khó mà thích ứng, nửa người thì nóng hổi, nửa người thì sương lạnh ngày càng dày đặc.

Ba người không kịp nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian liên thủ thi pháp hóa giải giúp hắn, không thôi tính mạng của Lôi Tông Khang rất là đáng lo.

Có tiếng cạch cạch tiếp cận, ba người ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo chống kiếm làm gậy, từ từ đi tới, đứng ở trước mặt ba người.

Ngưu Hữu Đạo ở trên cao nhìn xuống nói: “Ta nói rồi, có thể tiếp được một chưởng của ta, ta buông tha hắn, tiếp không được... Còn cần phải cứu sao? Ta cũng không muốn làm khó các ngươi, các ngươi không muốn ở lại liền rời đi thôi, còn hắn lưu lại.”

Ba người nhìn nhau, lo âu, nếu trước đó bốn người cùng bỏ chạy mà nói, có lẽ còn có cơ hội, hiện tại nếu như lại mang theo một cái Lôi Tông Khang bị trọng thương, đoán chừng không ai chạy thoát được.

Hắc Mẫu Đơn đột nhiên quay người lại, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ngưu Hữu Đạo, cầu khẩn xin: “Đạo gia, ngài là người thấy qua việc đời, không cần thiết cùng với mấy tiểu nhân vật như chúng ta làm khó dễ, xin ngài thương xót buông tha cho hắn được không?”

Lôi Tông Khang vô lực liếc qua, thấy Hắc Mẫu Đơn vì mình mà quỳ xuống, cảm xúc bị kích động, lại “phốc” ra một ngụm máu.

Ngưu Hữu Đạo: “Lão Hùng, ngươi thấy thế nào?”

Viên Phương đang còn nhặt mấy tấm kim phiếu trên đất nhét vào trong ngực, nghe vậy xách đao chạy tới, cười hắc hắc nói: “Thứ không biết chết sống, dám ám toán Đạo gia! Đạo gia, thù này đã kết, không nên lưu lại hậu hoạn!”

“Ngươi sát tâm quá nặng đi, ta không thích chém chém giết giết.” Ngưu Hữu Đạo khinh bỉ một câu, quay đầu lại nhìn về phía mấy người nói: “Bất quá hắn nói cũng không phải là không có đạo lý, đích xác là không nên lưu hậu hoạn ở bên người. Có hai lựa chọn, hắn lưu lại, các ngươi đi, các ngươi lưu lại, hắn đi!”

Đến trình độ này, làm sao lựa chọn tựa hồ đã không phải do Hắc Mẫu Đơn bọn hắn nữa, thế nhưng là khó mà mở miệng.

Lôi Tông Khang ú ớ một tiếng, “Ta đi!”

Ba người Hắc Mẫu Đơn trầm mặc, vẻ mặt phức tạp.

Ngưu Hữu Đạo: “Đồng ý rồi, ta liền chữa thương cho hắn rồi thả hắn đi, sau này tính mạng của ba người các ngươi chính là của ta, về sau liền phải vì ta hiệu mệnh. Không đồng ý, ta liền muốn mạng của hắn. Ba cái mạng đổi một cái mạng có chút không đáng, tự các ngươi cân nhắc đi.”

Kết quả Lôi Tông Khang lại vừa ô ô vừa lắc đầu.

Nhưng mà lời nói này, ngược lại là thúc đẩy Hắc Mẫu Đơn cắn răng gật đầu nói: “Ta đồng ý!”

Đoàn Hổ cũng gian nan gật đầu, “Ta đồng ý!”

Ngô Tam Lưỡng gật đầu, “Xin Đạo gia chữa thương cho hắn.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu đều đã quyết định, vậy liền viết huyết thư đi, ký văn tự bán thân rồi giao ra đây!”

Lôi Tông Khang ô ô lắc đầu, trên nửa bên mặt đỏ bừng nước mắt chảy xuống.

Ba người Hắc Mẫu Đơn thần sắc ảm đạm, lấy tờ giấy từ trong túi đồ ra, cắn toạc đầu ngón tay, viết huyết thư xong ký tên, từng cái văn tự bán thân được đưa tới.

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu một chút, Viên Phương đề phòng tiến lên, đem từng tấm văn tự bán thân thu lại, sau khi kiểm tra xong, quay sang Ngưu Hữu Đạo cười hắc hắc khẽ gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo mới khua tay nói: “Các ngươi tránh ra!”

Ba người Hắc Mẫu Đơn lui lại, tránh qua một bên.

Ngưu Hữu Đạo thuận tay đưa kiếm cho Viên Phương cầm lấy, một tay kéo Lôi Tông Khang đứng dậy, áp một chưởng lên lưng của hắn.

Chờ một chút, trên mặt Lôi Tông Khang bị đỏ bừng bừng với bị kết băng cùng giảm dần, tinh thần của Lôi Tông Khang rõ ràng cũng dần dần hồi tỉnh lại.

Bốp! Ngưu Hữu Đạo vỗ ra một chưởng, Lôi Tông Khang liền bổ nhào về phía trước, miệng lại phun ra một ngụm máu, trong đó có trộn lẫn từng khối băng máu, rơi trên mặt đất bốc lên khí lạnh.